
Đó là điều mà tôi tự hỏi bản thân trong vài tháng trở lại đây. Rốt cục, tôi viết blog để làm gì?
Chia sẻ kiến thức? Một phần.
Quả thực thời kì đầu tôi rất hào hứng viết. Nhưng càng viết, càng học, tôi càng nhận ra hiểu biết của mình chỉ là một hạt cát trong sa mạc bao la. Rõ ràng động lực chia sẻ kiến thức không thể là thứ khiến tôi tiếp tục viết đều đặn được. Vì học được kiến thức mới chưa được bao lâu, thì lại nhận thấy mình nhỏ bé, vậy là lại phải học tiếp.
Kiếm tiền? Có thể. Nhưng đó là một câu chuyện rất xa.
Mà tôi thì chẳng thể giữ động lực vì một mục tiêu quá xa được. Vì tôi biết, để có được website “triệu view”, trăm ngàn traffic thì tôi sẽ phải viết thỏa mãn bộ máy tìm kiếm của Google, viết các chủ đề được người dùng quan tâm, viết theo một khuôn mẫu nhất định. Tôi thực sự không có nhiều động lực làm điều đó. Vả lại, trở thành một “chiên gia online” không phải ước mơ của tôi. Vì vậy, tôi đi tới lí do thứ ba.
Chia sẻ quan điểm, giải tỏa cảm xúc?
Hm, tôi nghĩ đây sẽ là động lực chính giữ tôi tiếp tục viết. Tại sao tôi lại đi đến kết luận này? Hãy để tôi kể cho bạn một câu chuyện siêu ngắn.
Ngày hôm nay là ngày ra mắt Bphone B68 của Bkav (thời kỳ hậu Cô-vít cho bạn nào đến từ năm 2030 trở đi). Tôi vốn là người hay dõi theo các sự kiện công nghệ nên cũng không bỏ qua. Quan điểm của tôi về nó là gì à? Nó VUI!
Tôi rất vui và mong chờ các sự kiện ra mắt của Bphone, bởi vì sẽ lại có kịch hay để xem, lại được nghe anh Quảng nổ. Mặc dù điều đó thật tệ với vài người, nhưng bạn biết đấy, thế giới mạng chán phèo. Vì vậy Mr. Quảng nổ càng to thì tôi thấy càng thú vị. Âu đó cũng là cái chất của anh ấy.
Như thường lệ, tôi bắt đầu xem lại livestream và cảm thấy khó chịu với tiếng vỗ tay liên tục của nhân viên Bkav và phải chuyển qua đọc recap. Kì cục ở chỗ nói chưa hết ý đã vỗ tay, tần suất vỗ tay còn … nhiều hơn ở sự kiện của Apple với Steve Jobs thuyết trình.
Lần này, tôi dừng lại ở ý tưởng “điện thoại không nút bấm vật lý đầu tiên trên thế giới” và “tiên phong trong công nghệ chụp ảnh điện toán, chưa công ty nào làm được”.
Thú thực, nhiều khi tôi không hiểu Bphone ra mắt để phục vụ người dùng, hay chỉ để anh Quảng nổ cho vui.
Khi mà các công ty đang đua nhau cải thiện UX cho sản phẩm của mình, thì Bờ-phôn lại “cải lùi” UX chỉ để chạy theo cái danh hiệu “đầu tiên trên thế giới”.
Thử tưởng tượng sẽ bất tiện thế nào khi những nút bấm quan trọng như Tăng giảm âm lượng cũng bị ẩn đi và phải điều khiển trên màn hình.
Thật may là Bkav vẫn giữ lại một nút hard reset vì dù có tiên tiến đến đâu thì cũng không thể hoàn toàn tin vào phần mềm 100%. Nhưng ôi thôi, điện thoại không nút bấm vật lý thực ra lại có một nút bấm vật lý, nghe thật khôi hài.
Về chuyện khôi hài thứ hai là cái công nghệ mà Bphone gọi là “chụp ảnh điện toán”, “chưa công ty nào trên thế giới làm được”, thì bản chất chỉ là sử dụng thuật toán can thiệp vào quá trình chụp ảnh để cải thiện hiệu quả cho camera mà Google Pixel hay Apple iPhone đã có từ lâu. Dĩ nhiên họ không sử dụng cái tên đó thì nghiễm nhiên Bkav trở thành công ty đầu tiên … sử dụng khái niệm “chụp ảnh điện toán”.

Ôi nhưng đi hơi xa khỏi chủ đề. Quay trở lại, cuộc sống của tôi có quá nhiều suy nghĩ về những sự kiện xảy ra xung quanh. Nhưng tôi lại ít khi cảm thấy thoải mái khi nói với người khác về chúng (đôi khi là người ta cũng chẳng thích tôi nói ra những lời đó). Vậy nên tôi sẽ viết ra, là một hình thức tạm gọi là văn minh hơn để giải tỏa. Ai đọc thì đọc, không đọc thì thôi.
Nghe có vẻ hợp lý. Vậy lí do lớn nhất khiến tôi viết blog là để chia sẻ những quan điểm cá nhân, giải tỏa những suy nghĩ mà tôi không thể hoặc không muốn nói cùng những người xung quanh như đồng nghiệp hoặc gia đình.
Nhưng mọi chuyện chỉ có vậy thôi sao? Nếu thế thì tôi đã có thể viết bài đều đặn từ lâu rồi chứ?
Không hẳn. Vì tôi có một vấn đề cố hữu.
Đó là sự cầu toàn đến khó chịu. Điều này khiến tôi mỗi khi viết đều muốn đầy đủ ý, trọn vẹn; ảnh phải chỉn chu, minh họa tốt, đầy đủ attributes, vân vân và mây mây.
Đó vô tình là một con dao hai lưỡi và là rào cản chính khiến tôi lười, nhiều khi là sợ, mỗi khi có một ý tưởng viết bài nảy ra trong đầu.
Thậm chí sự “muốn mọi thứ hoàn hảo” của tôi đã cản trở tôi khỏi việc hoàn thành rất nhiều việc, cả trong công việc lẫn cuộc sống.
Kế hoạch marketing chưa hoàn hảo, tôi thấy bực bội. Landing Page chưa hoàn hảo? Tôi thấy bực bội. Tệ hơn là tôi có quá nhiều việc không hoàn hảo, khiến cho việc bỏ ngang khả thi hơn hoàn thành tất cả. Và thế là tôi bỏ ngang nhiều thứ.
Mọi chuyện thay đổi vào chiều nay, khi tôi đọc được một bài blog mà tôi rất thích.
Đó là bài Smartphone không phím bấm của anh Ngọc Hiếu.
Tôi chợt nhận ra mình yêu thích blog này.

Về thiết kế, nó đơn giản, tinh tế, không một chi tiết thừa.
Về nội dung, rất nhiều bài ngắn. Nhưng tôi rất thích quan điểm được chia sẻ trong những bài viết đó và nhận ra blog ngochieu.com cũng được nhiều người khác yêu thích không kém.
Hãy nhìn bài của anh Hieu, 300-400 từ với chỉ một ảnh duy nhất.

Anh Ngoc Hieu có lẽ đã phần nào giải tỏa được cảm xúc “muốn chia sẻ một điều gì đó” thông qua bài viết của mình. Bên cạnh đó cũng giúp nhiều người đọc cảm thấy thú vị.
Và tôi nhận ra mình cũng cần giải quyết cảm xúc “bứt rứt” đó thông qua các bài viết không-hoàn-hảo theo tiêu chí SEO. Đó là động lực để tôi chắp bút viết bài này (và hy vọng là các bài sau nữa).
Trước đây tôi từng quá tham, vừa muốn giải tỏa cảm xúc, vừa muốn chia sẻ kiến thức máy móc, lại vừa muốn bài viết có thể lên TOP tìm kiếm Google.
Mặc dù có một vài bài viết tôi đã thành công. Nhưng 95% các bài còn lại, tôi bỏ dở.
Giờ tôi mới thấm thía câu nói: Hoàn thành thì tốt hơn hoàn hảo.
Có lẽ đây sẽ là câu nói mà tôi sẽ ghi nhớ mãi về sau, để trở nên productive hơn trong công việc, và cũng là để lấy lại sự cân bằng trong cuộc sống.
Hoàn thành thì tốt hơn hoàn hảo.
Bài hay quá ad ơi…..Khen điêu thế thôi chứ hay thật =))
Hay thì tiếc gì 1 like 1 share bạn oiwiii :v