Hôm nay tôi đi làm sớm 1 tiếng.
Điều đó không có gì đặc biệt cả. Quan trọng là tôi thấy mình dậy sớm hơn, khoan khoái hơn, tập thể dục (chạy bộ) nhiều hơn, ăn sáng đúng giờ, cảm thấy khoẻ khoắn và minh mẫn hơn.
Tất cả là nhờ… không dùng smartphone 🙂

Thực ra chẳng phải tôi tu luyện “trường phái” tẩy chay smartphone đâu. Tất cả xuất phát từ việc con Vít nhà tôi nó cắn nát cái dây sạc điện thoại, mà không dây sạc thì điện thoại không có pin.
Tôi đã nhận thức được từ tối hôm qua, rằng sáng nay sẽ không có báo thức từ điện thoại nữa. Nên tôi tự nhủ, khi nào tỉnh giấc sẽ cố gắng dậy luôn, thay vì tiếp tục “thả lỏng” ngủ tiếp đợi báo thức như mọi ngày.
Kịch bản buổi sáng của tôi thông thường là:
- Đi ngủ vào 1h sáng >> 6-7h sáng tỉnh giấc cho con Vít ăn >> đi ngủ thêm >> chuông báo thức >> ngủ cố >> tới khi không cố được nữa thì dậy vệ sinh cá nhân, tắm, ăn sáng trên đường đi làm.
Tôi thường bắt grab đi làm + từ nhà tới công ty chỉ có 3km + công ty 9h vào làm… vậy mà vẫn đi trễ mới tài.
Còn dưới đây là lịch trình hôm nay của tôi:
- Đi ngủ vào 12:30 (sợ ngủ muộn sáng không dậy được) >> tỉnh giấc vào mấy giờ không rõ >> Cho vít ăn và dọn c** cho nó >> Chạy bộ thể dục >> Tắm >> Ăn sáng >> đi bộ đi làm.
Tới công ty thì mới 8h15 😮
Việc đi làm sớm không mang lại quá nhiều lợi ích hay có thêm thời gian làm việc. Bởi vì tôi có thể OT thêm 1-2 hay 3 tiếng tuỳ vào công việc hôm đó ra sao.
Nhưng việc chủ động dậy sớm và tập thể dục giúp tôi cảm thấy rất tỉnh táo và tràn đầy năng lượng – điều mà tôi không thể đạt được vào những ngày dậy muộn và làm gì cũng vội. Và điều này giúp tôi tăng chất lượng công việc, cải thiện chất lượng cuộc sống.
Nghe thật phi lý, có sự hỗ trợ của công nghệ (đồng hồ báo thức trong điện thoại), thường người ta sẽ sống năng suất hơn, đúng giờ hơn, hiệu quả hơn.
Vậy mà tôi lại rơi vào trường hợp ngược lại.
Tôi đoán là do sự kết hợp giữa một vài tính xấu của mình: quá ỷ lại vào báo thức + nước đến chân mới nhảy + và LƯỜI. Thế nên sáng nào sau khi thức lần 1, tôi cũng cố ngủ thêm để cho tới giờ báo thức. Nhưng chuông kêu thì tôi tắt đi ngủ tiếp…
Dù sao đi nữa, bây giờ tôi đã hiểu hơn về cơ thể mình.
Rằng đôi khi một chút sợ hãi, chênh vênh khi không có sự trợ giúp của smartphone, hoá ra lại giúp bản thân mình chủ động sống tốt hơn.
Những công cụ nói chung, sinh ra để giúp con người năng suất hơn. Nhưng trong vài trường hợp thì nó lại biến người ta trở nên thụ động, kém hiệu quả hơn.
Tạm biệt nhé, báo thức buổi sáng.